Ánh đèn đêm Madrid luôn có một vẻ đẹp rất lạ. Khi những quán bar quanh trung tâm thành phố bắt đầu lên nhạc, khi dòng người dần thưa bớt trên đại lộ Gran Vía, thì ở phía đông thủ đô, một biển đỏ – trắng đã sáng bừng quanh Riyadh Air Metropolitano.
Atletico Madrid bước ra thảm cỏ trong vai kẻ săn đuổi chức vô địch, còn Real Oviedo – tân binh của La Liga, một cái tên mang đầy hoài niệm – đến đây như một người khách vừa trở lại bữa tiệc thượng lưu sau hơn hai thập kỷ vắng bóng. Một bên là tập thể đã quá quen với không khí Champions League, với những trận đại chiến ngạt thở. Bên kia là đội bóng vừa gồng mình trong cuộc chiến lên hạng, giờ lại gồng mình thêm lần nữa để không bị cuốn trôi ở đỉnh kim tự tháp.
03h00 rạng sáng 30/11, đó không chỉ là một trận đấu. Đó là cuộc chạm trán giữa một “cỗ máy” đã ổn định dưới thời Diego Simeone và giấc mơ vừa được “reset” của Real Oviedo ở La Liga.
Không khí trước trận: Metropolitano và hai tâm trạng
Ở Madrid, người ta đã quá quen với nhịp điệu thăng trầm cùng Atletico. Đã từng có những mùa giải đội bóng áo đỏ – trắng lầm lũi, phòng ngự lỳ lợm, sống bằng những chiến thắng tối thiểu. Nhưng vài mùa gần đây, Simeone không còn là “El Cholo chỉ biết dựng xe buýt”. Atletico bây giờ biết cầm bóng nhiều hơn, biết triển khai tấn công kiểm soát, biết chơi thứ bóng đá chủ động hơn – dù tinh thần phòng ngự, kỷ luật thép vẫn là cốt lõi.
Nhìn lên khán đài, bạn sẽ thấy những gương mặt đã đi cùng đội bóng này từ thời sân Vicente Calderón cũ kỹ, đến khi Metropolitano mọc lên như một biểu tượng mới. Họ đã chứng kiến đủ loại kịch bản: từ việc quật ngã Real – Barca để lên ngôi, đến những lần gục ngã cay đắng ở Champions League. Chính vì thế, khi Atletico tiếp một tân binh như Oviedo, cảm giác chung là: phải thắng, không chỉ vì điểm số, mà còn vì uy danh.
Còn với Real Oviedo, đây là khoảnh khắc mà CĐV của họ đã chờ đợi từ rất lâu. Lần gần nhất cái tên Oviedo xuất hiện ở hạng đấu cao nhất Tây Ban Nha đã cách đây hơn 20 năm. Sân Carlos Tartiere từng trải qua những mùa giải trầm lắng ở Segunda, thậm chí có lúc CLB đối diện các vấn đề tài chính và tương lai mờ mịt. Chính vì thế, việc trở lại La Liga mùa 2025/26 mang nhiều ý nghĩa hơn là bóng đá: đó là sự hồi sinh của một thành phố, của cả một cộng đồng yêu bóng đá ở Asturias.
Đến Metropolitano, Oviedo biết mình là ai. Họ bước vào sân trong tâm thế của kẻ yếu, nhưng là kẻ yếu vừa mới thoát khỏi tầng hầm, chưa muốn quay lại đó thêm lần nào nữa.
Atletico Madrid – bản lĩnh ông lớn và hành trình “tiến hóa” dưới tay Simeone
Nếu phải chọn một từ để nói về Atletico trong kỷ nguyên Simeone, đó là: bản lĩnh.
Từ một đội bóng quen làm nền trong cuộc đua giữa Real và Barca, Atletico dần trở thành cực thứ ba thật sự của La Liga. Mùa này, dù phải xoay sở giữa giải quốc nội, cúp châu Âu và lịch thi đấu dày đặc, họ vẫn chứng minh được sự ổn định: chuỗi trận bất bại kéo dài, những chiến thắng chật vật nhưng giàu tính tổ chức, những lần xoay tua đội hình mà chất lượng không suy giảm quá nhiều.
Điểm khác biệt lớn nhất của Atletico 2025/26 so với chính họ cách đây vài năm nằm ở mặt trận tấn công.
Diego Simeone không còn “khóa chặt” đội hình trong 4-4-2 lầm lì rồi trông chờ một khoảnh khắc từ Griezmann nữa. Thay vào đó, Atletico biết cách:
-
Kéo đội hình lên cao để pressing chủ động.
-
Dùng các tiền vệ như Alex Baena, Pablo Barrios, Rodrigo De Paul (hoặc những nhân tố tương tự) để cầm bóng, di chuyển, tạo góc chuyền.
-
Kết hợp các mũi nhọn tấn công có chất kỹ thuật lẫn khả năng di chuyển không bóng như Julián Álvarez, Antoine Griezmann, Giacomo Raspadori… để tạo ra sự biến ảo trước vòng cấm.
Julián Álvarez, với bản năng săn bàn và khả năng hoạt động rộng, là mũi nhọn khiến hàng thủ Oviedo phải đặc biệt cảnh giác. Anh không chỉ biết ghi những bàn thắng theo kiểu “đúng chỗ đúng lúc”, mà còn thực hiện các pha lùi sâu nhận bóng, kéo trung vệ đối phương ra khỏi vị trí, mở khoảng trống cho Griezmann hoặc các tiền vệ xâm nhập.
Griezmann, trong khi đó, vẫn là linh hồn trong những trận cầu kiểu này: một chút lùi sâu, một chút dạt biên, một chút “số 10” – anh là chiếc cầu nối giữa tuyến giữa và tiền đạo. Chỉ một khoảnh khắc Griezmann thả bóng một chạm hoặc xoay người mở ra đường chuyền chéo sân, thế trận phòng ngự của Oviedo có thể lập tức bị xé toang.

Ở tuyến dưới, các trung vệ như José Giménez, Robin Le Normand, hay những cái tên mới như Marc Pubill, David Hancko… góp phần tạo ra một hàng thủ đủ nhanh, đủ cứng, đủ kinh nghiệm để chịu được sức ép trong các thời điểm đối phương vùng dậy. Atletico của hiện tại là sự hòa trộn giữa “chất Simeone” – kỷ luật, máu lửa, chơi vì tập thể – và một chút mềm mại hơn trong kiểm soát bóng, triển khai tấn công. Đó là lý do họ thường xuyên làm chủ các trận đấu kiểu này trên sân nhà.
Real Oviedo – tân binh giàu hoài niệm, thực dụng để sống sót
Real Oviedo không bước lên La Liga với tâm thế ngây thơ. Họ hiểu rõ mỗi trận đấu là một cuộc chiến sinh tồn. Mục tiêu mùa này không phải giấc mơ hoang đường, mà rất giản dị: trụ hạng, ở lại với hạng đấu cao nhất càng lâu càng tốt.
Tập thể Oviedo là sự pha trộn khá thú vị giữa kinh nghiệm và sức trẻ.
Ở tuyến dưới, những cái tên như Eric Bailly, David Carmo, Nacho Vidal, Lucas Ahijado… giúp họ có một hàng phòng ngự tương đối cơ bắp, giàu sức mạnh không chiến và không ngại tranh chấp. Những trung vệ này có thể không còn ở đỉnh cao phong độ như thời sung sức, nhưng trong một hệ thống lùi sâu, đá zonal + người, họ vẫn là chốt chặn đáng tin.
Trên tuyến giữa, sự hiện diện của Santi Cazorla là câu chuyện cảm xúc nhiều hơn cả. Ở tuổi 40, anh không còn đủ sức chạy như thời Arsenal hay Villarreal, nhưng nhãn quan và cảm hứng chơi bóng vẫn còn nguyên. Ở những trận đấu khó, chỉ một đường chuyền cắt tuyến của Cazorla cũng đủ giúp Oviedo thoát pressing, mở đợt phản công. Bên cạnh anh là những tiền vệ như Leander Dendoncker, Ovie Ejaria, Santiago Colombatto, Ilyas Chaira… – những cái tên không xa lạ với người hâm mộ châu Âu, tạo ra một tuyến giữa cần mẫn và biết chịu đòn.
Phía trên, Oviedo sở hữu những mũi nhọn giàu kinh nghiệm như Salomón Rondón – mẫu tiền đạo có thể làm tường, tranh chấp bóng bổng và dứt điểm trong vòng cấm. Xung quanh anh là những cầu thủ chạy cánh khéo léo như Josip Brekalo, những tiền vệ công biết xâm nhập như Brandon Domingues, Luka Ilic…, đủ để tạo ra vài tình huống làm khán đài Metropolitano phải nín thở.
Về mặt lối chơi, Oviedo ở La Liga mùa này mang dáng dấp của một tân binh thực dụng:
-
Chấp nhận phòng ngự số đông.
-
Giữ khối đội hình thấp, ưu tiên bịt kín trung lộ.
-
Khi đoạt được bóng, cố gắng đưa lên nhanh cho những người có khả năng giữ/che bóng như Rondón, hoặc đẩy ra biên cho cánh bứt tốc.
Họ không mơ cầm nhiều bóng ở Metropolitano. Họ chỉ mơ giữ được thăng bằng đủ lâu để chờ sai lầm của Atletico – một đường chuyền hỏng, một pha mất bóng khi trung vệ dâng cao, một tình huống cố định mà ai đó mất người.
So sánh chiến thuật: Simeone chủ động vây ép – Oviedo dựng tường chờ phản công
Trận đấu này, nhìn từ khía cạnh chiến thuật, là sự đối đầu giữa hai triết lý điển hình:
Atletico – chủ động, vây ép, pressing;
Oviedo – thấp, co giãn, phản công.
Atletico nhiều khả năng sẽ:
-
Dâng đội hình lên cao ngay từ đầu, muốn “nghẹt thở” đối thủ trong 15–20 phút đầu.
-
Sử dụng cường độ pressing lớn bên phần sân Oviedo, buộc đối phương phải phá bóng dài.
-
Đưa bóng nhiều ra hai biên để tận dụng khả năng chồng biên của hậu vệ và tiền vệ cánh, sau đó tạt vào cho Álvarez, Raspadori hay Griezmann tấn công khu vực giữa hai trung vệ.
-
Tăng cường các cú sút xa từ Álex Baena, Marcos Llorente, De Paul… nhằm kéo khối phòng ngự Oviedo ra khỏi vòng cấm, mở ra khoảng trống phía sau.
Trong khi đó, Oviedo sẽ:
-
Giữ hai lớp phòng ngự trước vòng cấm, với Dendoncker/Colombatto án ngữ trước bộ đôi trung vệ.
-
Hạn chế tối đa việc dâng cao của hai hậu vệ biên, trừ những pha phản công rõ ràng.
-
Dồn hy vọng vào các tình huống cố định: phạt góc, đá phạt ở hành lang hai biên – nơi mà chiều cao và sức mạnh của Bailly, Carmo, Dendoncker có thể phát huy.
-
Chọn thời điểm để Cazorla hoặc một tiền vệ giàu kỹ thuật cầm bóng “gãy nhịp”, thoát sức ép rồi tung đường chuyền mở biên cho Brekalo hoặc một mũi tốc độ đối đầu 1v1.
Về lý thuyết, đây là loại trận đấu mà Atletico dễ bị rơi vào hai trạng thái cực đoan:
-
Hoặc ghi sớm, rồi điều khiển thế trận theo ý mình.
-
Hoặc bế tắc, tấn công nhiều nhưng không ghi được bàn, rồi dần căng cứng, mở khoảng trống cho đối thủ phản đòn.
Simeone hiểu điều đó hơn ai hết. Ông luôn nhắc học trò rằng những trận “trên cơ” như thế này dễ nguy hiểm hơn những cuộc đại chiến, bởi chỉ một khoảnh khắc mất tập trung là có thể phải chạy đua với thời gian.

Những điểm nóng trên sân
Mọi cuộc đối đầu đều có những “điểm nóng”, và ở trận này, có vài khu vực đáng chú ý:
-
Hành lang phải của Atletico vs cánh trái Oviedo: nơi một hậu vệ biên chịu trách nhiệm dâng cao, kết hợp với một tiền vệ công/tiền đạo lệch phải, đối đầu với Brekalo hoặc một mũi phản công tốc độ của đội khách. Nếu Atletico dâng quá cao mà không phòng ngự chuyển đổi tốt, đó sẽ là đường phản đòn của Oviedo.
-
Vùng giữa sân nơi Dendoncker va chạm với De Paul/Llorente: những tranh chấp tay đôi ở khu vực này quyết định xem Atletico có áp đặt được nhịp độ hay không. Nếu Oviedo giữ được sự rắn rỏi, Atletico sẽ phải liên tục đổi hướng tấn công.
-
Khu vực giữa vòng cấm Oviedo: ở đó, Álvarez, Raspadori, Griezmann sẽ liên tục luân chuyển, thử thách khả năng phán đoán của Bailly, Carmo, Costas… Chỉ cần một nhịp xoay người chậm, một pha theo người không sát, bàn thắng có thể xuất hiện.
Yếu tố tâm lý: Atletico mang áp lực phải thắng, Oviedo mang tâm thế “có điểm là vàng”
Trên sân Metropolitano, áp lực luôn dồn về phía chủ nhà. Atletico không thể chấp nhận đánh rơi điểm trước một tân binh, nhất là trong bối cảnh cuộc đua ở nhóm đầu rất sít sao, nơi bất kỳ cú vấp nào cũng có thể phải trả giá bằng một bậc trên bảng xếp hạng.
Simeone sẽ đòi hỏi học trò:
-
Không được chủ quan.
-
Không được “đá theo tên tuổi”.
-
Phải giữ tập trung từ phút đầu đến phút cuối, đặc biệt là trong các tình huống chống phản công và bóng cố định.
Về phía Oviedo, tâm thế nhẹ nhàng hơn, nhưng không có nghĩa là họ vào sân để… du lịch. Một điểm trên sân Atletico có thể được xem như món quà lớn cho cuộc chiến trụ hạng. Từ tâm thế đó, họ có thể đá rất khó chịu: không cần bóng, không cần phô diễn, chỉ cần giữ cấu trúc, đợi sai lầm.
Nếu Atletico bế tắc càng lâu, cán cân tâm lý càng nghiêng dần về phía đội khách – đội chẳng có gì để mất, ngoài việc phải chạy nhiều hơn một chút.

